Warning: set_time_limit() has been disabled for security reasons in /home2/nguyench/public_html/template.php on line 180
Món quà nhỏ

CHÀO MỪNG NĂM HỌC MỚI

2024 - 2025

Món quà nhỏ

Tôi tên là Rớt - Đỗ Rớt. Mới nghe tên hẳn mọi người ai cũng có ấn tượng về tôi. Quả vậy, tôi là một anh học trò nghèo, thiếu vắng tình thương của mẹ. Như cây phi lao gai góc, xù xì, tôi lớn lên nhờ vị mặn của biển, không được sự chăm sóc dạy bảo ân cần của người thân. Mẹ mất sớm, ba tôi phải vật lộn với cuộc sống để nuôi tám miệng ăn. Tôi trở thành đưa học trò lêu lổng từ lúc nào tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ biết rằng suốt thời gian ngồi trên ghế nhà trường tôi không ít lần bị đòn roi từ ba tôi mỗi khi nhận được thông báo của nhà trường. Tôi chai dần với đòn roi cũng như những lời la mắng, phê bình. Đến năm lớp tám, tôi chơi nhiều hơn học. Tôi đến lớp tiết trước, tiết sau tôi đã vượt rào. Internet đối với tôi là một thiên đường.

Tôi mê muội trong thế giới ảo. Gây gỗ đánh nhau với những đứa học trò như tôi, tôi bị kỷ luật cảnh cáo trước toàn trường. Với hạnh kiểm yếu ở học kỳ I, tôi chán chường muốn bỏ học, ba tôi đã từng khóc trước mặt tôi, nhắc lại lời hứa với mẹ tôi khi bà lâm chung rằng phải nuôi tôi ăn học nên người. Nước mắt của người cha già quanh năm vật lộn với sóng biển, đổi con tôm con cá nuôi anh em tôi, thật mặn. Tôi thương ba tôi lắm, nhưng tôi cũng thích đám bạn bè xấu của tôi. Tôi đã nhiều lần tranh đấu với bản thân mình nhưng rồi cũng chỉ được vài hôm. Tôi càng ngày càng lậm vào thói hư tật xấu nhiều hơn. Tôi hút thuốc, thậm chí uống rượu trong lớp. Túi tôi sách vở còn ít hơn thuốc lá, dao, nhị khúc. Mấy đứa cùng lớp chúng nó càng kiêng dè tôi càng khoái. Mình oai thật!

Tuần nào tôi cũng được gọi lên, nhẹ thì phê bình trước lớp, nặng thì xuống phòng quản sinh viết bản tường trình. Tôi còn nhớ vào một ngày thứ bảy, sau khi hoàn tất mọi nội dung của một tiết sinh hoạt, tôi hồi hộp đợi đến giờ được cô chủ nhiệm “ưu ái” dành riêng cho mình. Quả thật tôi được xướng danh sau đó. Cô giáo nhẹ nhàng hỏi tôi và cả lớp: “Các em có biết vì sao hôm nay cô mời bạn Rớt đứng dậy không?”. Mọi người nhìn nhau. Tôi đọc được ý nghĩ trong đầu của lũ bạn. Tôi cười nhạo, sẵn sàng đón nhận lời phê bình với một thái độ hết sức bất cần và coi thường. Nhưng kìa, cô giáo lấy ra một hộp quà nhỏ gói trong giấy hồng xinh xắn. “Đây là món quà nhỏ cô tặng Rớt, vì lần đầu tiên trong năm học này, Rớt đi học không nghỉ buổi nào trong suốt một tuần qua”. Cả lớp nín lặng rồi tiếng vỗ tay rào rào nổi lên. “Hoan hô Rớt …, hoan hô Rớt … Rớt ơi mở quà đi!”. Tôi run run, nghẹn ngào mở gói quà. Một mảnh vải may quần đồng phục! Tôi chợt hiểu tất cả. Cách đây mấy tuần cô giáo có khiển trách tôi về chuyện mặc đồng phục không đúng qui định. Tôi đã trả lời xẵng giọng: “Quần trắng của tôi ngắn, không mặc được!”. Nhà tôi nghèo, ba tôi không đủ tiền trang trải áo quần, sách vở cho anh em tôi. Quần áo tôi mặc tỉ lệ nghịch theo thời gian.

Sau hôm đó, tôi trở thành một người khác hẳn. Tôi tự tin hơn khi đến trường, từ bỏ mọi mặc cảm để vươn lên trong học tập. Đến hôm nay tôi đường hoàng bước vào ngưỡng cửa đại học, tham gia nhiều hoạt động xã hội. Tôi đã nhận được không ít lời khen và cả những phần thưởng. Nhưng món quà ngày hôm đó đã và sẽ theo tôi trong suốt cuộc đời.

(Ghi theo lời kể của cựu học sinh trường THCS Nguyễn Chí Thanh)

Phạm Thị Phương Chi

Chào mừng các bạn đến với Website của Trường THCS Nguyễn Chí Thanh - Đà Nẵng