Em yêu quý! Khi chị còn là một cô bé vừa thuộc bảng cửu chương, chị đã tập hợp trẻ con trong xóm chơi trò dạy học.
Em biết không? Chị thích làm cô giáo. Lí do lúc đó thật đơn giản: vì mẹ làm cô giáo… Chị say sưa đứng nói rồi lại ngồi trên chiếc ghế tựa nhỏ ba đóng để chị em ngồi ăn cơm. Còn lũ trẻ hàng xóm thì ngồi khoanh tròn ngã nghiêng đánh vần theo chị. Chị lấy lá chuối non đầy phấn trắng xé từng mảnh bằng tờ giấy rồi bẻ que tre khô làm bút cho bọn trẻ viết. Nét chữ cô viết mẫu như con gà mái mẹ xù lông còn chữ của học trò thì giống những hòn đá cuội nhiều kích thước. Nhìn những nét chữ ấy, chắc chẳng ai đoán ra đâu là chữ của cô, đâu là chữ của trò.







